Trận Napoli vs Real Madrid năm 1987 đã khai sinh ra Champions League như thế nào?
Khi Super League ra mắt vào năm 2021, chủ tịch của giải đấu và CLB Real Madrid, Florentino Perez và những nhà sáng lập khác không nghĩ tới việc mời Napoli. Aurelio De Laurentiis, chủ sở hữu của Napoli, tuyên bố kiểu gì cũng sẽ không tham gia. Một ngón cơ hội rất cổ điển, De Laurentiis đã sử dụng nó để tạo lợi thế chính trị cho mình.
Khi Super League ra mắt vào năm 2021, chủ tịch của giải đấu và CLB Real Madrid, Florentino Perez và những nhà sáng lập khác không nghĩ tới việc mời Napoli. Aurelio De Laurentiis, chủ sở hữu của Napoli, tuyên bố kiểu gì cũng sẽ không tham gia. Một ngón cơ hội rất cổ điển, De Laurentiis đã sử dụng nó để tạo lợi thế chính trị cho mình.
Vào thời điểm đó, Serie A đang đàm phán với công ty cổ phần tư nhân CVC về việc thành lập một công ty truyền thông để bán bản quyền truyền hình ra toàn toàn cầu tốt hơn. De Laurentiis cũng phản đối điều này vì cho rằng việc hy sinh miếng bánh trong tương lai để lấy một khoản tiền tươi ngay lập tức chẳng khác gì việc rút bảo hiểm xã hội một lần cả. “Vụn bánh mỳ cho kẻ chết đói sau COVID-19”, ông chê bai.
Vì vậy, ông ta kích động Andrea Agnelli, lợi dụng tham vọng của chủ tịch Juventus và Hiệp hội CLB châu Âu (ECA) khi đó là khởi động một giải Super League với Perez để đánh chìm thương vụ CVC. Đăng ký tham gia có nghĩa là chấp nhận điều khoản phản bội các giải đấu cấp CLB của châu Âu mà CVC hy vọng sẽ nâng cao giá trị thương mại. “Tôi đã sử dụng Agnelli”, De Laurentiis tiết lộ “bởi vì nếu CVC mua được bản quyền, Juve sẽ không thể tham gia Super League. Đó là lý do tại sao ông ta chống lại CVC”.
Perez đã tiên phong ở Tây Ban Nha nhưng không thể ngăn CVC và La Liga đi đến một thỏa thuận tương tự. Trong bữa trưa dự kiến của 2 chủ tịch này trước khi Napoli tiếp Real Madrid ở Champions League tối nay, người ta kỳ vọng tương lai của bóng đá sẽ là chủ đề bàn tán. Trong khi Perez và De Laurentiis bất đồng về Super League, những cáo giá này đều có chung niềm tin rằng họ có thể quản lý bóng đá châu Âu tốt hơn rất nhiều so với UEFA. Perez khẳng định ý tưởng Super League “cứu tất cả mọi người, cứu bóng đá” vì nó tăng gấp ba hoặc gấp bốn lần doanh thu của CLB và thu hút lại thế hệ NHM trẻ, những người dường như đang mất hứng thú với bóng đá.
De Laurentiis đề xuất giải pháp thay thế Champions League trên cơ sở rằng “Thật sai lầm khi UEFA kiếm được 800 triệu euro và chúng tôi không biết họ làm gì với số tiền đó”. Ông đề nghị: “Hãy đặt 10 tỷ euro lên bàn và tạo ra một giải đấu châu Âu gồm 6 ông lớn từ 5 giải hàng đầu + 1 giải nhỏ hơn thi đấu” Những cuộc trò chuyện ỡm ờ này đã thúc đẩy UEFA phải mở rộng Champions League từ mùa giải tới và đây không phải là lần đầu tiên Napoli và Real Madrid tạo ra sự thay đổi lớn. Một trận đấu của Maradona trong màu áo Napoli đã khơi mào cho sự hình thành Champions League, thay thế Cúp C1 châu Âu.
Một trong những người tiền nhiệm của Perez, Ramon Mendoza, cũng không yêu quý gì UEFA. Mùa thu năm 1987, ông chỉ trích UEFA về “quyết định điên rồ” cấm CĐV đến sân Bernabeu sau trận lượt đi giữa Madrid với Napoli ở giải đấu loại trực tiếp Cúp C1 vì tình trạng bạo lực. Rốt cuộc, trận hoà 0-0 này cũng chỉ kém đấu võ đài một chút. Những cú đấm được tung ra và vô số gạch đá ném từ khán đài khi tiền đạo Salvatore Bagni cáo buộc các cầu thủ Madrid gọi anh và các đồng đội là “Mafiosi”. Thủ môn dự bị của đội khách, Luciano Castellini, mất bình tĩnh và ném túi nước đá vào HLV Leo Beenhakker của Madrid nhưng trượt và nó bay trúng một nhiếp ảnh gia.
“Chúng ta sẽ ăn sống chúng”, Diego Maradona gào lên với các đồng đội ở trận lượt về hai tuần sau tại SVĐ hiện mang tên ông, một cụm từ chắc hẳn đã khiến giới báo chí Tây Ban Nha phải nở nụ cười gượng gạo, người đã khá dã man khi cho rằng sự mờ nhạt của Maradona tại Bernabeu là do béo phì và chỉ thở hồng hộc. Bagni cũng muốn trả thù “cho những cú đá và đấm mà chúng dành cho tôi trong phòng thay đồ”. Trứng thối được ném vào xe chở đội Madrid khi nó vừa đến Castellammare di Stabia, nơi đội khách phải trú ẩn ở bờ biển phía nam của thành phố Napoli thù địch.
Trước đám đông CĐV nhà, Napoli cố gắng lội ngược dòng, vây hãm khung thành Madrid. Khi Giovanni Francini mở tỉ số ở phút thứ 9, Napoli đã có thể xoay chuyển tình thế khi “bỏ túi” toàn bộ đội khách. Tuy nhiên, thủ môn Paco Buyo đã chơi quá hay khi cản phá cú sút của Careca bằng lưng và sau đó Emilio Butragueno ghi bàn gỡ hoà 1-1, giúp Real đi tiếp nhờ bàn thắng trên sân khách. Nỗi đau đó “vẫn cháy bỏng” trong suốt những năm sau này. Napoli đã bị loại đau đớn như 1 năm sau đó tại UEFA Cup, khi Bagni và Maradona đá hỏng trong loạt luân lưu 11m sau khi trận đấu với Toulouse có kết quả hoà ở vòng loại đầu tiên, chứ chưa phải vòng gay cấn giữa các ông lớn.
Ông trùm truyền hình Silvio Berlusconi cho rằng việc Maradona, cầu thủ hay nhất thế giới bị loại khỏi những trận đấu hay nhất châu Âu là “sự lỗi thời của lịch sử”. Điều này khiến giải đấu mất sức hấp dẫn. Và ông ta cũng trải nghiệm cảm giác này với tư cách là chủ sở hữu của AC Milan khi thày trò HLV Arrigo Sacchi bị Espanyol loại ở vòng loại thứ hai với tỉ số 2-0.
Berlusconi nói với truyền thông Ý: “Chúng ta phải biến chúng thành một giải đấu cấp châu lục, với sự đảm bảo được góp mặt của các CLB, cũng như doanh thu tương xứng với danh tiếng của CLB. Chúng ta phải được chơi ở Madrid, Barcelona và Lisbon, không phải ở một ngôi làng xa xôi nào đó. Các CLB ở một đẳng cấp cao nhất luôn thu hút lượng khán giả lớn và có doanh thu phù hợp nên cạnh tranh với nhau. Serie A cũng thế. Những đội bóng nhà quê đến San Siro để làm gì ngoài hy vọng nhiều nhất là trận hoà 0-0”.
Tuyên ngôn của năm 1988 được lặp lại trong miệng của Perez và Agnelli vào năm 2021 và nhắc nhở chúng ta rằng Berlusconi là một người có tầm nhìn không chỉ về chủ nghĩa dân túy cũng như việc sử dụng TV và bóng đá như một phương tiện chính trị để tạo ra cơ sở cử tri và thương hiệu chiến thắng. Ông ta nhận ra tiềm năng kinh doanh trong trò chơi. Berlusconi đến với ngành bóng đá, nơi vẫn được định nghĩa là một môn thể thao hơn là một ngành công nghiệp, từ thế giới giải trí. Ông trùm sở hữu số lượng vệ tinh phủ sóng khắp nơi ở Ý, đã tiếp quản mạng lưới truyền hình quốc gia, một phần bằng cách mua bản quyền các giải đấu như Mundialito.
Berlusconi sau đó đã biến giải cấp quốc tế đó thành một giải đấu cấp CLB được tổ chức tại Milan 3 lần (1981, 1983 và 1987), trong đó có sự góp mặt của 3 ông lớn Italia cùng các CLB lớn ở Nam Mỹ (Flamengo, Santos, Penarol) và đội vô địch C1 (Porto 1987). Ở nhiều khía cạnh, toàn bộ sự việc đã báo trước cho sự hình thành của Club World Cup mà chủ tịch FIFA Gianni Infantino đang bành trướng.
Nỗ lực bẻ cong quy định này là sự chuẩn bị cho việc phá vỡ sự độc quyền của đài truyền hình nhà nước RAI và sử dụng thể thao phát sóng trực tiếp để bắt đầu cuộc cách mạng truyền hình trả tiền khiến Serie A dẫn đầu châu Âu, trở nên giàu có, tạo ra giai đoạn hoàng kim suốt thập niên 1990 và đầu những năm 2000. Đột nhiên, các CLB Italia không còn bị loại ở vòng sơ loại thứ nhất và thứ hai nữa, và bắt đầu vô địch các giải đấu của UEFA. Nhưng việc Milan nâng cao chiếc cúp châu Âu trong các mùa giải liên tiếp (1988/89 và 1989/90) không làm thay đổi quan điểm của Berlusconi rằng màn trình diễn này có thể hay hơn và sinh lời nhiều hơn.
Umberto Gandini, một trong những giám đốc điều hành của Milan vào thời điểm đó, nhớ lại: “Năm 1988, Berlusconi, người có mối quan hệ tuyệt vời với Mendoza ở Real Madrid, đã nói về một cuộc cạnh tranh siêu đỉnh cao”. Liên đoàn Truyền hình Châu Âu, công ty quảng cáo Saatchi & Saatchi đã tham gia vào dự án và khi thông tin về nó lan truyền, UEFA buộc phải nhượng bộ để đảm bảo Cúp C1 châu Âu vẫn giữ được vị thế là giải đấu đỉnh cao cấp CLB trên lục địa già.
Tất cả nghe có vẻ quen thuộc khủng khiếp phải không? Gandini, đối ngoại nhân của Milan, người sau này đóng vai trò lớn trong ECA, nhận xét: “Champions League mùa 1992/93 là kết quả. Khái niệm vòng bảng được đưa ra, giải đấu được mở rộng, nhiều trận đấu hơn đồng nghĩa với việc các đài truyền hình có thể phải trả nhiều tiền hơn và việc lọt vào Top 4 giải đấu quốc nội trở nên quan trọng”. Việc chứng kiến Napoli và sau đó là đội bóng của mình bị loại sớm trong những trận đấu loại trực tiếp ở giai đoạn sơ loại đã khiến Berlusconi đã tưởng tượng ra trận đấu như ngày nay, chưa kể đến vị trí của nó trên các phương tiện truyền thông, thể thao và giải trí.
Mối đe dọa mới nhất là Super League cách đây hai năm rưỡi đã gây ra sự thay đổi thể thức triệt để nhất trong 3 thập kỷ. Từ mùa giải tới, sẽ có 36 đội thi đấu ở vòng bảng Champions League (so với 32 đội hiện tại), mỗi đội sẽ đá 8 trận thay vì 6 như hiện nay. Nhưng giống như cuộc cải cách năm 1992 đã không ngăn cản các dự án Super League. Trong những căn phòng đầy khói bên ly rượu cognac, các bố già vẫn bàn bạc cách tạo ra sân chơi ở đẳng cấp mới cả về danh tiếng và tiền bạc, bất chấp các đại diện của Premier League đã cuốn gói.
Perez và ông trùm khác vẫn đang chờ phán quyết của Tòa án Công lý Châu Âu về việc FIFA và UEFA có phạm luật hay không khi đe dọa trục xuất những CLB ủng hộ Super Leaguers khỏi các giải đấu của họ. Trong khi đó, khoảng cách giữa Premier League và phần còn lại của bóng đá châu Âu tiếp tục gia tăng và theo thời gian, sẽ làm suy yếu sự cân bằng cạnh tranh của Champions League nếu các CLB Anh kiếm được nhiều tiền hơn các CLB trong lục địa.
“Super League đã tồn tại lâu rồi”, cánh tay phải của Berlusconi quá cố, Adriano Galliani, nói vào thời điểm này năm ngoái. “Đó chính là giải Premier League. Bóng đá cũng nên có Brexit – một giải đấu châu lục không có tiếng Anh để thu hút nhiều giá trị hơn và cạnh tranh với Premier League. Bạn có nghĩ người Anh rời Super League vào tháng 4/2021 vì NHM phản đối không? Không, việc gì họ phải tham gia khi mà riêng Premier League cũng đã đẻ ra 4 tỉ euro/năm. Họ bỏ vì họ không muốn chia sẻ miếng bánh béo bởi với lục địa già mà thôi”.
Đó cũng là điều mà Perez và De Laurentiis suy ngẫm trong bữa trưa vừa xong. Điều đó cũng chính là di sản của màn đọ sức Napoli – Madrid năm xưa, trận đấu đã làm nên Champions League.
Cá cược bóng đá online uy tín năm 2023